Thứ Ba, 29 tháng 4, 2014

NHỮNG ỨNG DỤNG QUAN TRỌNG CỦA PHÉP TÍNH VI PHÂN VÀ TÍCH PHÂN TRONG NGHIÊN CỨU TOÁN HỌC VÀ ĐỜI SỐNG

Phép tính vi tích phân là một trong những lĩnh vực nghiên cứu quan trọng của toán học, là thành tựu nổi bật nhất của giai đoạn cuối thế kỷ XVII của Isaac Newton và Gottfried Wilhelm Leibniz. Sự ra đời của phép tính vi – tích phân đã đưa toán học sang một gia đoạn mới – giai đoạn toán cao cấp – gần như kết thúc giai đoạn của toán học cao cấp; từ đối tượng nghiên cứu là các số và hình ở dạng tĩnh tại, toán học bước sang nghiên cứu đối tượng trong quá trình vận động và biến đổi. Phép tính vi – tích phân được sáng tạo ra là nhằm giải quyết bốn vấn đề khoa học của thế kỷ XVII như sau.

Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

Tướng Mạo Qua Ca Dao

Tướng Mạo Qua Ca Dao
Ăn uống khoan thai là người thanh cao Ăn uống nhồm nhoàn là người thô tục
Ăn uống nhồm nhoàm là phàm phu tục tử
 Bàn tay đỏ ửng như son
Không người danh tướng cũng con học hành
 
Bàn tay ngang lại lắm lông Là người nhục dục ắt không phải vừa
Bụng bí rợ ở đợ mà ăn
Bước chân thình thịch, cúi đầu Bôn ba đây đó, dãi dầu nắng mưa
Cá tươi xem lấy đôi mang
Người khôn xem lấy đôi hàng tóc mai
Tóc mai sợi vắn sợi dài Có đâu mặt rỗ đá mài không trơn
 Cái sọ trọc như không có tóc
Kém công danh lao lực về sau
 
Chẳng tham nhà ngói rung rinh Tham vì một nỗi anh xinh miệng cười
Miệng cười em đáng mấy mươi Chân đi đáng nén miệng cười đáng trăm
 
Chim khôn kêu tiếng rảnh rang Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe.

Bóng trăng ngả lộn bóng tre Chàng ơi, đứng lại mà nghe em thề.
Vườn đào, vườn lựu, vườn lê Con ong vô hút nhụy, con bướm xê ra ngoài.

Chàng về nghĩ lại mà coi Tâm tình em ở, gương nào soi cho bằng?
 
Chim sa, cá nhảy chớ nuôi Những người lông bụng chớ chơi bạn cùng
 
Chữ tốt xem tay, người hay xem khoáy
Chưa nói mà đã thẹn thò
Phải chịu thiệt thòi trong việc làm ăn
Con lợn mắt trắng thì nuôi
Những người mắt trắng đánh rồi đuổi đi
Cua thâm càng nàng thâm môi
 
Cực chi da diết diết da Áo em hai vạt trải ra anh nằm.
 
Da đỏ như gà chọi
Da như trứng gà lột
Dái tai như hột châu thòng
Có thành, có quách, dày, hồng sắc tươi Thiệt người phú quý thảnh thơi
Phong lưu tao nhã trên đời chẳng sai
 
Đàn bà chân thẳng ống đồng
Khó con mà lại sát chồng, nguy nan
Đàn bà chưa nói đã cười
Lương duyên vất vả, cuộc đời truân chuyên
Đàn bà không biết nuôi heo là đàn bà nhác
Đàn ông không biết buộc lạt là đàn ông hư
Đàn bà lanh lãnh tiếng đồng
Một là sát chồng, hai là hại con
 
Đàn bà tốt tóc thì sang
Đàn ông tốt tóc thì mang nặng đầu
Đàn bà vú lép, to hông
Đít teo bụng ỏng, cho không chẳng cầu
Đàn bà yếu chân mềm tay
Làm ăn chẳng được lại hay nỏ mồm
Đàn ông gân trán nổi cao
Tánh tình nóng nảy, dạt dào ái ân
 
Đàn ông gối dụm, chân chàn Chẳng cô gái đẹp cũng nàng nết na
 
Đàn ông ít tóc: an nhàn Đàn bà ít tóc: dở dang duyên tình
 
Đàn ông không râu bất nghì
Đàn bà không vú lấy gì nuôi con
 
Đàn ông mà kém bộ râu
Văn chương cũng dở, công hầu đừng mong
 
Đàn ông miệng rộng thì sang
Đàn bà miệng rộng tan hoang cửa nhà
 
Đàn ông rộng miệng thì tài
Đàn bà rộng miệng, điếc tai xóm giềng

Người khôn con mắt dịu hiền
Người dại con mắt láo liên nhìn trời!
Đàn ông trán dựng có tài
Đàn bà trán dựng lâu đài soi gương
Đàn ông tuổi tý thì tài,
Đàn bà tuổi tý thì hai đời chồng.
Đi đứng khoan thai, chẳng ai sánh bằng
 
Dữ như tê giác, ác như bà một mắt
Gió đưa mười tám lá me
Mặt rỗ hoa hòe mà ăn nói có duyên
 
Giọng nói răm rắp tiếng dư Trai thì can đảm, gái ư gan lỳ
Gò má mà chẳng cân phân
Cuộc đời cam chịu lắm phần lao đao
Hai môi không giữ kín răng
Là người yểu tướng, nói năng hỗn hào
Hàm rộng, miệng cọp: anh hùng
Hàm rắn, miệng chuột: bất trung vô nghì
Kẻ nào trống giữa bàn chưng
Hổng không đụng đất thì đừng chơi xa
 Khao khao giọng thổ tiếng đồng,
Quăn quăn tóc trán là dòng khôn ngoan.
 Lờ đờ như người say rượu
Mắt đỏ hoe, phải liệu mà chơi
Lỗ mũi mà hỉnh ngửa lên
Bạc tiền chồng chất một bên chẳng còn
Lỗ mũi mỏng, đầu cong, nhọn hoắc
Ắc lòng tham, hiểm độc gian phi Tướng này đức đã suy vi
Nếu không tu thiện, hậu thì khó toan
 
Lưng dài vai mập ba gang, Ăn nhai nửa miệng: Khô khan chai lười
 
Má bánh bầu xem lâu muốn chửi Mặt chữ điền tiền rưỡi muốn mua
 Má hồng, trán bóng có duyên
Lương tâm dẫu tốt, đừng hòng tuổi cao
 
Má miếng bầu coi lâu càng thắm Mặt chữ điền xấu lắm ai ơi
 
Má miếng bầu coi lâu muốn chửi Mặt chữ điền tiền rưỡi chẳng mua
 
Mặt dài tuy nhỏ: vui chơi Tai to mặt ngắn: chịu lời đắng cay
 
Mắt dài, mày ngắn: bất bình Mày dài mắt ngắn: đệ huynh vẹn toàn
 
Mặt đỏ như lửa, thấy bụng chửa cũng sợ Mặt khó đăm đăm, tát nước đầm không cạn
 Mắt ngước, chân bước nhẹ nhàng
Tướng đi khang nhã, rõ ràng hiền nhân
 
Mắt trắng, môi thâm, da thiết bì
Người nhiêu lông bụng: vô nghì chớ thân
Mắt tròn dưới mí láng sưng
Là tên tửu bác, Không ngừng chơi đêm
Mi nhỏ như sợi chỉ mành
Tình trong chưa thắm, ngoại tình đã giao
 
Miệng mà môi dưới trề ra
Trai thì chung thủy, gái là đào hoa
Miệng rộng, môi mỏng, liếc ngang
Con gái như thế chẳng màng làm chi
 
Miệng tu hú, ăn lở rú lở rí
 
Môi dày, miệng rộng cân phân Nhơn trung sâu rộng, tánh chơn khoan hòa
 
Môi mỏng hay hớt, môi trớt hay thừa
Môi mỏng nói điều sai ngoa
Mai sau sinh nở con ra hoang đàng
Móng tay mỏng, nhọn: cơ cầu
Tâm tư hiểm độc, hay xâu của người
Mụt ruồi màng tang cả làng ăn thép.
Mụt ruồi bên mép, ăn thép cả làng,
 
Ngồi khòm đầu gối quá tai
Là người cực khổ chẳng sai chút nào
Ngón tay bàn móng, kẽ thưa
Dù làm cho cố cũng chưa có giàu
Ngón tay thon thỏn búp măng
Tánh tình khoan nhã, thơ văn đủ mùi
Đây người dưng đó cũng người dưng, Cớ chi nước mắt rưng rưng nhỏ hoài
Hai tay ôm vạt áo dài,
Chậm lên con mắt, chậm hoài không khô.
 
Người đen mà ốm lại cao
Tóc quăn, môi lớn, lao đao tháng ngày
 
Người hiền tại mạo trắng gạo tại cơm
Người khôn con mắt đen sì
Người dại con mắt nửa chì nửa than
 
Người mồ hôi nhờn lại khét
Đời phần nhiều lao lực về sau
Nhất lé nhì lùn tam hô tứ sún
Nhìn hoa thì dễ Nhìn rễ thì khó
Nhơn trung sâu tợ như đào
Thung dung trần thế, ai nào dám đương
 
Những cô chưa nói đã cười Chưa đi đã chạy là người vô duyên
 
Những người béo trục béo tròn Ăn vụng như chớp đánh con cả ngày
 
Những người chép miệng thở dài Chỉ là sầu khổ bằng ai bao giờ
 
Những người con mắt lá răm Lông mày lá liễu đáng trăm quan tiền
 
Những người mặt nạc, đóm dày (Như) Mo nang trôi sấp, biết ngày nào khôn
 
Những người mặt nặng như mo Chân đi bậm bịch, có cho chẳng màng (thèm)
 
Những người râu mép ngoảnh ra Mép dày môi mỏng, ấy là tinh khôn
 
Những người tai mỏng mà mềm phường xấc láo, lại thêm gian tà
 
Những người tai ngửa ra sau Tướng hèn mà lại cứng đầu, chậm nghe
 
Những người thành thật môi dày Lại thêm ít nói lòng đầy nghĩa nhân
 
Những người thắt đáy lưng ong Vừa khéo chiều chồng, lại khéo nuôi con.
Những người béo trục béo tròn Ăn vụng như chớp đánh con cả ngày
Những người mặt nạc đóm dầy Mo nang trôi sấp, biết ngày nào khôn.
 
Những người ti hí mắt lươn Trai thì trộm cướp, gái buôn chồng người
 
Những người, lẩm bẩm một mình Giàu sang chẳng được, lại sinh kém tài
 
Quân tử lắm lông chân, tiểu nhân nhiều lông rốn
 
Ra đi chân bước nhẹ nhàng Là người hiếu khách, rõ ràng yên vui
 
Răng cao, miệng nhỏ: điêu ngoa Răng thấp môi kín: thương cha nhớ chồng
 
Răng đều, khít, kín, tốt , cân phân Nhỏ, dài, thẳng, chắc, trắng ngần dưới trên
Tựa như hạt lựu soi đèn Đủ băm sáu cái nắm quyền tướng khanh
 
Răng thưa, da trắng: gái hay Răng thưa, mặt sẫm: đổi thay chuyện tình
 
Râu rìa, lông ngực đôi bên Chẳng phường phản bạn, cũng tên nịnh thần

Tai dài như Phật, quả thật sống lâu
Tai quặp về trước bủm tròn
Không cháu tể tướng cũng con anh tài
 Tay chiêu, móc niêu chả rồi
Thông minh, học giỏi, anh tài
Ngón (tay) nhỏ mà dài tựa đọt hành non
 
Thực tốc hành trì: quý nhân chi tướng
Tiếng nói rít qua kẽ răng
Là người nham hiểm sánh bằng hổ lang
 Tóc đen, thưa, rộng mà dài
Vuông tròn sắc mặt là trai anh hùng
 
Tóc mai dài xuống mang tai Là người khó tánh ít ai vừa lòng
 Tóc thưa, dài, mướt, trắng da
Ở hàng lầu các, dung hòa phu nhân
 Tốt tóc nặng đầu, tốt râu nặng cằm
 
Trai mà có cặp răng nanh Gan dạ , chịu đựng, khôn lanh đủ điều
 Trai mà nói giọng đàn bà
Tánh tình nhu nhược, còn là long đong
 
Trai thâm môi gái lồi mắt
 Trán cao có cái đầu vuông
Văn chương, khoa bảng có nhường ai đâu
 Trán cao, mắt sáng phân minh
Là người học rộng, công danh tuyệt vời
 Trán cao, miệng rộng, mũi dài
Có khoa ăn nói, ít ai sánh bằng
Trên rừng thì hổ lang dưới làng thì mặt rỗ
Tướng đi chân bước hai hàng
Nàng thì rộng lượng, còn chàng tiểu tâm
 Vai ngang, mặt lớn, tiếng to
Nhiều chồng mà lúc về già vẫ không
 Vật có thúi mới sinh dòi
Người có dạ xấu mới ăn lời dèm pha
 Voi chéo ngà, đàn bà một mắt
 Xoáy trâu: không giàu cũng sướng
Xoáy ngựa hiện tượng: là tướng điêu ngoa

(Sưu tầm)

Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

Bình Luận Tướng Diện Con Người Qua Ca Dao Tục Ngữ Việt Nam

Người xưa có câu: "Giàu ba mươi tuổi chớ mừng, khó ba mươi tuổi em đừng vội lo;" trong khi Khổng Tử thu thập: "Tam thập nhi lập." Ba mươi tuổi đã nhi lập mà cuộc đời còn bấp bênh chưa biết tương lai sẽ thế nào hỏi sao không e ngại. 

Xót lòng những câu thành ngữ thời hiện đại

Một cụ già hưu trí ở thành phố Thái Nguyên (tỉnh Thái Nguyên) đã gọt giũa câu chữ thành những câu thành ngữ thời hiện đại, khiến người đọc xót lòng, xót dạ.

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

[Thư giãn - Suy ngẫm] ỨNG DỤNG CỦA TÍCH PHÂN

Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, các học sinh cũ quây quần bên thầy giáo dạy Toán.
Gặp lại học trò cũ, thầy hồ hởi:
- Thầy rất mừng là các em đều đã thành đạt trong cuộc sống. Trong các thứ thầy dạy, có cái gì sau này các em dùng được không?
Tất cả học sinh đều im lặng. Một lúc sau, có một học sinh rụt rè nói:
- Thưa thầy, có một lần em đi bộ ở bờ hồ thì gió thổi bay mũ em xuống nước. Em loay hoay mãi không biết làm thế nào để vớt mũ lên. Bỗng nhiên em thấy đoạn dây thép và nhớ lại các bài giảng của thầy. Em lấy dây thép uốn thành dấu tích phân rồi dùng nó kéo mũ lên.
- Thầy: ?!?!?!

(theo mathvn.com)